Có những điều đẹp đẽ không cần nói ra. Có những ký ức chỉ cần gợi chạm – là đủ để sống lại trong lòng người.
Và “ Bức Tranh Đồng Quê "– bức tranh sơn mài của họa sĩ Phạm Trinh – chính là một lát cắt như thế.
Bức tranh miêu tả hình ảnh đời sống của người nông dân của một vùng quê Việt. Hình ảnh con trâu trên đồng, người phụ nữ tấp nập hối hả tay gồng tay gánh đi chợ khi ông mặt trời rạng sáng trên cành cây.. Không có khuôn mặt, không có lời thoại, nhưng chính sự im lặng đó lại làm nên tiếng nói mạnh mẽ nhất: tiếng nói của sự bền bỉ, chịu thương chịu khó và tình cảm sâu nặng – đặc trưng của người phụ nữ Việt Nam.
Sự kết hợp sơn mài truyền thống, vỏ trứng và dát vàng không chỉ đơn thuần là thủ pháp kỹ thuật. Nó là dụng ý nghệ thuật. Lớp vỏ trứng trắng phủ đều lên tà áo, trên chiếc nón lá, trên vòm cây gợi liên tưởng đến sự tinh khiết, giản dị nhưng cứng cỏi, còn vàng được dát nhẹ trên những đống rơm gợi cảm giác quý giá – không phải vì vật chất, mà vì ký ức và giá trị tinh thần.
Khi đứng trước bức tranh, người xem có thể cảm nhận được phát họa hình ảnh của mẹ, của bà, của chị... – những người phụ nữ tảo tần gánh gồng cả một đời nhưng chưa một lần than trách.
Phạm Trinh không cố gắng kể một câu chuyện cụ thể. Chị mở ra một không gian – nơi người xem tự điền vào bằng chính ký ức của họ. Và chính điều đó đã làm nên sức sống dài lâu cho tác phẩm.