Cô bé chạy nghiêng theo gió, mái tóc bay lên, tay cầm sợi diều. Chú trâu bên cạnh như đang bước theo nhịp vui, đồng điệu đến lạ. Ở đây, mọi chi tiết đều chuyển động: ánh mắt, vạt áo, cánh diều, bướm, và cả ánh sáng như nhảy múa.
“Ngày Gió Bay” không vẽ gió – mà làm cho người xem cảm nhận được gió, bằng chính nhịp thở nội tâm và bảng màu rực rỡ đầy sống động.
Phạm Trinh không dùng ánh sáng như công cụ kỹ thuật, mà như một chất liệu cảm xúc. Sắc cam – đỏ – vàng tràn ngập khung tranh, khiến không gian như đang ngân lên một khúc đồng dao không lời, kéo người xem về những ngày xa xưa, nơi niềm vui thật đơn giản.
Không có kịch tính, không có khoảng tối – chỉ có sự hồn nhiên, tiếng cười, và gió. Đó chính là điều làm nên giá trị nghệ thuật bền vững của tranh: gợi lại những điều đẹp đẽ nhất bằng một ngôn ngữ giản dị, gần gũi nhưng sâu sắc.