“Trốn Nắng” là khoảnh khắc yên bình đến ngưng đọng – nơi ánh nắng thôi gay gắt, và thời gian ngừng trôi trong cái nép mình của một đứa trẻ. Cô bé nép sát bên thân trâu, gục đầu lên chiếc sừng, tay ôm lấy đóa hoa vàng như muốn giữ lấy thứ gì rất mong manh.
Tranh không có cao trào, không có chuyển động. Mọi thứ như nín thở: tán chuối cong che, trâu đứng im, em bé ngủ yên. Nhưng chính sự tĩnh lặng đó lại khiến bức tranh vang lên tiếng nói nội tâm.
Tranh không vẽ nắng, nhưng ánh nắng như có thể cảm nhận – lan tỏa khắp màu vàng mật ong phủ đầy không gian.
“Trốn Nắng” không khiến người xem choáng ngợp, nhưng lại khiến ta muốn ngồi lại lâu hơn. Bởi đó không chỉ là một bức tranh – đó là nơi để trú ngụ cảm xúc, chạm lại tuổi thơ, và tìm lại một giấc ngủ an lành đã lạc mất từ lâu.