“Khúc Đồng Dao” là một tác phẩm sơn mài giàu hình ảnh, giàu chuyển động và cảm xúc. Tranh không kể một câu chuyện có đầu – cuối, mà để cho người xem tự đi tìm câu chuyện của chính mình: một buổi trưa hè quê nhà, tiếng sáo vi vu, chú bé ngồi trên lưng trâu, và người chị gái với đôi mắt biết cười.
Phạm Trinh dùng tranh như một nhạc cụ. Từng ánh mắt, sải chân, cái nghiêng đầu đều như nốt nhạc nhẹ vang, góp thành một bản đồng dao không lời. Những chú bướm, cây chuối, cánh diều, đôi nón lá – tất cả như hát lên bài hát tuổi thơ, không cần ngôn từ, chỉ cần cảm nhận.
Có chuyển động, nhưng không hối hả. Có âm thanh, nhưng rất nhẹ. “Khúc Đồng Dao” giữ lại vẻ đẹp giản dị và tĩnh tại, như khoảng lặng trong âm nhạc. Trâu đứng yên, người ngồi vững. Mọi thứ đều có nhịp – nhưng là nhịp của tâm hồn, không phải cơ học.