“Khúc Gọi Tuổi Thơ” là một bản hòa ca hình ảnh sống động – nơi mà tranh như hát, nhân vật như múa, và màu sắc thì nhảy múa cùng ký ức. Trên nền đỏ rực rỡ – biểu tượng của tình yêu, tuổi trẻ và nhịp sống mãnh liệt – hình ảnh cậu bé thổi kèn lá, người phụ nữ cười duyên, và chú trâu với đôi sừng dát vàng đứng lặng lẽ hiện ra như một giấc mơ vừa hài hước, vừa nên thơ.
Tranh không tuân thủ tỉ lệ thực – người lớn nhỏ như nhau, trâu mang họa tiết hoa văn, ánh mắt thì ngây thơ đến ngộ nghĩnh. Nhưng đó lại là cách Phạm Trinh đưa người xem trở lại với cái nhìn của trẻ thơ, nơi mọi thứ đều gần gũi, sống động và quan trọng như nhau.
Những cánh tay giơ cao, những bàn chân khua nhẹ, bướm bay quanh người – tất cả tạo nên một không gian chuyển động nhẹ, như tiếng cười vang trên đồng cỏ.
“Khúc Gọi Tuổi Thơ” là tiếng gọi không lời – không phát ra âm thanh, nhưng vang rất lâu trong lòng người xem. Nó là tuổi thơ của mỗi người – không giống nhau, nhưng đều mang sắc đỏ, ánh vàng, và một chú trâu hiền lành đứng chờ.